Giúp con lạc lối tỏ tường hướng ra,
Đại dương bão tố phong ba con về,
Bàn tay từ phụ vỗ về đỡ nâng,
Lòng ba độ lượng vô ngần,
Mắt ba nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương,
Mấy tuần ba bệnh trên gường,
Tim gan con cũng như dường héo hon,
Chắp tay con khấn Phật, Trời,
Đổi mười năm tuổi cho người một năm,
Trời không nghe thấu con chăng,
Cất ba về cõi vĩnh hằng xa xôi,
Từ đây cách biệt nhau rồi,
Từ đây con đã thôi rồi mất ba,
Lâm chung ba đã khuyên răn:
“Các con gắng tụng kinh A-Di-Đà,
Đọc kinh tống biệt lên đàng,
Ba nghe là dứt nợ nần trần gian…”
Ba đi để lại xót xa,
Ba đi để lại muôn vàn tiếc thương,
Con quỳ thắp một nén hương,
Lạy Ba bốn lạy báo ơn sinh thành,
Công ơn từ phụ cao dày,
Hiếu chưa trả hết lệ này chưa khô,
Khói hương quyện lấy hư vô,
Như lòng con muốn ôm hòai bóng ba…
cây tường vi của Ba
Ba ra đi, vườn hồng của ba cũng ủ rũ theo. Ba trồng đến gần một trăm cây hồng đủ màu, đủ lọai. Ba rất yêu cây cỏ. Từ ngày tôi lớn lên thì đã thấy trong sân nhà lúc nào cũng đầy các lọai cây kiểng. Sau khi ba đi cải tạo về, người lại có thêm cái thú trồng lan. Ba kể rằng ở trong trại cải tạo một hôm ba đang ngồi rửa tre bên bờ suối tự nhiên thấy nhớ má quá nên ba mới gọi thầm Lan ơi rồi bỗng nhiên ba nhìn thấy một nhánh phong lan trắng rất đẹp mọc trên thân cây cổ thụ gần đó, ba liền lấy dao cắt nguyên cành lan cả rễ giấu vào rổ đem về trại. Tối đó sau khi hòan tất chỉ tiêu đan rổ, ba lượm mấy cái nẹp tre bỏ đi đan thành một cái giỏ khá đẹp để cây lan vào và treo nó ở gần chỗ nằm của ba, cây lan nở nhiều hoa rất đẹp, các bạn tù của ba đều trầm trồ, mấy ông cán bộ quản giáo cũng ngắm nghé muốn xin đem về chưng trên văn phòng nhưng ba không cho. Làm sao ba có thể cho được vì đó là kỷ niệm của ba và mỗi lần nhìn cây lan ba lại nghĩ tới má, người và hoa trùng tên mà. Nghe các em kể ở Sài Gòn ba có một giàn lan trước sân rất đẹp. Qua bên Mỹ này vì lan quá đắt, hơn nữa vùng đất Oklahoma, nơi chúng tôi đang ở, mùa đông thì có mưa pha lê làm cây cối đông đá, mùa hè thì nắng cháy đến độ đất cũng phải nức nẻ, ba đã lớn tuổi nên không có sức để khiêng ra khiêng vào do đó ba đổi qua trồng hồng. Tôi nhớ có một lần đến thăm ba má, tôi đã chạy ra vườn chào ba và nói đùa:
- Hôm nay con đến thăm Hồng Gia Trang đây.
Ba cười vui với cái tên tôi đặt. Nhỏ Phương Lan đang lui hui xây cái hòn non bộ trong hồ cá cho ba xoay lại chọc tôi:
- Em mệt chị quá! Coi phim chưởng nhiều quá rồi chứ gì. Chị đặt cái tên gì mà nghe tòan mùi tàu dậy.
Nhỏ em út của tôi sống ở Sài Gòn từ bé nên giọng nói lai miền nam. Nghe nó kéo dài chữ mệt thành mợt làm tôi buồn cười.Tôi ngồi xuống bên cạnh Lan hỏi:
- Chị coi phim chưởng hồi nào. Tên Hồng Gia Trang dễ thương chứ bộ.
Rồi quay sang ba tôi hỏi lớn:
- Ba thấy tên đó hay không ba?
Ba đang tỉa lá sâu ngửng đầu nhìn qua các con:
- Ừ hay.
Tôi vênh mặt nhìn Lan:
- Thấy chưa? Mi cứ…
Lan tủm tỉm cười vừa chăm chú gắn mấy cái chùa và mấy cái tượng bằng đá vào hòn non bộ. Tôi hỏi:
- Có xong kịp ngày Father’s Day không Lan?
- Nếu chị giúp em thì kịp.
Chị em chúng tôi thấy ba mới xây hồ cá nên bàn với nhau làm hòn non bộ và mua hoa súng, máy phun nước…trang trí cái hồ sao cho thật đẹp để tặng ba trong ngày lễ Cha năm nay. Tuần tới là Father’s Day rồi. Tôi xắn tay áo lên hỏi Lan:
- Muốn chị làm gì đây?
Lan nhìn tôi cười:
- Giỡn chị thôi. Chị mà sờ tay vô là hư hết.
- Xí, tao khéo tay lắm chứ bộ.
Lan gắn thêm một tượng người cỡi ngựa vào bên sườn núi hỏi tôi:
- Đố chị ai đây?
Tôi trả lời không cần suy nghĩ:
- Ngài Tam Tạng đi thỉnh kinh.
- Giỏi quá ta, chị mà cũng biết đây là ngài Tam Tạng nữa hả?
Tôi trả đũa cái vụ nó chọc tôi coi phim chưởng lúc nãy:
- Bộ tưởng chỉ có mi coi phim Tây Du Ký thôi sao?
Con bé Lan cười:
- Ha…ha… một đều há.
Tôi ngắm nghía công trình tuyệt tác của cô em út khéo tay, nhìn vào là thấy cả một ngôi chùa cổ trên sườn núi với đầy đủ cây cối, giòng suối, ngư ông, chú tiểu được thu nhỏ lại. Bây giờ lại thêm ngài Tam Tạng đang cỡi ngựa lên đồi có cả Tôn Ngộ Không dẫn đường nữa. Đúng là bàn tay nghệ sỹ có khác. Tôi hỏi lớn:
- Ba thấy hòn non bộ đẹp không ba? Có cả ngài Tam….
Nhỏ Lan la nhỏ:
- Xụyt, bí mật mà, chị thiệt là…
Tôi nhỏ giọng hỏi:
- Chứ bộ mỗi ngày ba ra vườn, ba không thấy sao?
- Không, em nói ba đừng nhìn. Ba đi ra vườn bằng lối cửa hông phía garage.
Tôi nói nhỏ vào tai Lan:
- Cây thước dây để đâu? Anh Trường kêu chị qua đo hồ để ảnh đóng cây cầu giống như bên hồ nhà chị cho ba.
Bên nhà tôi cũng có hồ cá nho nhỏ và hòn non bộ ở lối vào cửa chính do một tay ông xã tôi xây. Anh ấy còn đóng một cây cầu gỗ sơn màu gụ đỏ bắt ngang trên mấy hòn đá làm ba tôi thich lắm. Lúc nào qua thăm chúng tôi ba cũng thường ngồi ngòai sân ngắm hồ cá một cách say sưa. Lần đầu khi mới nhìn thấy cây cầu ba đã nói “Chà, Trường giỏi ghê hỉ. Không ở Hội An mà cũng biết làm cái cầu giống y như cái cầu ở Chùa Cầu Hội An rứa tề.” Vì thế nhân dịp này anh ấy định đóng cho ba một cây cầu giống như thế. Lan reo lên nho nhỏ:
- Ồ! vậy là ba sẽ vui lắm đó. Chị vô nhà hỏi má đi.
Tôi đứng lên dợm bước đi thì ba gọi:
- Bé vô nhà lấy cho ba ly trà nghe con.
Tôi dạ lớn rồi xoay qua hỏi em:
- Lan uống nước không chị lấy cho nè.
- Em có nước đây rồi.
Tôi đưa cốc nước cho ba rồi cầm cái quạt giấy phe phẩy sau lưng ba. Trời buổi sáng không nóng lắm nhưng trán ba đã lấm tấm mồ hôi. Tôi nói:
- Ba vào nghỉ để con làm cho ba.
Ba cười thật hiền từ:
- Con làm chi được. Thấy con sâu thì đã la làng rồi mà đòi bắt sâu. Ba làm vườn là hình thức tập thể dục đó chứ con.
- Sao đàn ông thích làm vườn quá hả ba? Anh Trường cũng vậy. Đi làm thì thôi về tới nhà là ở mãi ngòai vườn. Hôm nay cũng vậy đó con rủ đi qua nhà ba má mà đâu có chịu đi.
Ba uống thêm ngụm nước nữa rồi đưa cái cốc cho tôi nói:
- Đàn ông mà thích chăm sóc cây cỏ mới là trượng phu. May là Trường thích cây cỏ chứ hắn mà thích thứ khác là mệt đa con.
- Ảnh mà thích thứ khác là ảnh chết với chị bé chứ mệt chi ba.
Con nhỏ Lan đúng là mỏng tai, ngồi tuốt đầu kia mà cũng nghe ba và tôi nói chuyện để chêm một câu chọc tôi cho bằng được mới thôi.
Vừa lúc Mai mở cửa bước ra, nghe Lan nói thế nó cười nói lớn:
- Công nhận chị bé hiền ghê nên con Lan mới ưa chọc chị. Nó đâu dám giỡn kiểu đó với chị Anh, chị Khanh.
Tôi nhìn qua Lan lắc đầu ngao ngán cho cái tính nghịch dai của cô em út nhà này. Mai giơ cao cái thước dây vừa nói:
- Má kêu em đem thước dây ra cho chị nè. Chị cần thước dây để làm gì vậy?
- Đưa đây cho em, Mai. Em nhờ chị bé vô lấy đó.
Nhỏ Lan nhanh trí thật, nó sợ tôi sơ ý nói ra ba biết thì hết bí mật nên đã giành trả lời thay tôi rồi. Mai cầm cái rổ đi ra chỗ vườn rau nhỏ ở góc đầu kia. Ba vẫn chăm chú tỉa lá sâu. Tôi ngồi xuống ghế xích đu dưới gốc cây bích đào. Ngòai thú trồng hoa hồng, ba còn trồng rất nhiều bích đào ở trong vườn. Vì ba nhớ Huế nên ba muốn biến khu vườn sau nhà cho giống khu vườn trong phủ Hòa Thạnh Vương. Một bầy vịt trời bay ngang kêu quặp quặp rất rộn rã. Tôi ngước mặt nhìn theo. Bầu trời tháng năm trong suốt, vài cụm mây trắng bay lơ lửng. Mấy cụm mây ở Oklahoma bình thường coi hiền lành, dễ thương là thế nhưng lúc nó hờn giận nhau một đứa bỏ chạy, đứa kia đuổi theo rồi bắt được nhau lại ôm nhau mà twist thì thật là khổ cho nhân gian. Nhất là vào những tháng năm tháng sáu mấy chàng mây ưa đuổi bắt mấy cô mây tạo ra mùa tornados ở cái xứ OK này. Nhỏ Mai hái rau xong đến ngồi xuống bên cạnh tôi nói nhỏ:
- Chị nghĩ gì mà thờ người ra vậy. Em nhìn chị nãy giờ mà chị chẳng biết gì hết.
Tôi chọc:
- Không phải vì chị suy nghĩ nên không để ý mà tại mắt Mai không có thần nên nhìn chị mà chị không có cảm giác.
Nhỏ Mai tưởng thật đưa tay che miệng:
- Thật vậy hả? Sao chị biết?
Tôi cười:
- Chị đùa thôi.
Rồi tôi kể chuyện những đám mây trong cách nghĩ của tôi cho Mai nghe, nó cười bảo tôi lãng mạng nhưng nó lại hỏi sao tôi không viết truyện về những đám mây đó đi . Tôi ngã người ra sau lấy sức đẩy chiếc xích đu nói với Mai:
- Trong đời mình có bao nhiêu buổi sáng hạnh phúc như buổi sáng hôm nay. Chị có cảm giác giống như hồi còn nhỏ ngồi trong vườn coi ba tỉa lá thược dược, lá mai chờ tết. Vườn hồng của ba đẹp quá Mai há? Coi ba mình mặc bộ đồ lụa đứng trong khu vườn đầy hoa giống như tiên ông chưa?
Mai nói nhẹ nhàng như hơi thở:
- Nếu em có phép em sẽ làm cho thời gian đứng lại ở lúc này.
Một làn gió thổi nhẹ thỏang qua mũi tôi mùi hoa hồng thơm nhẹ nhàng quyến rũ. Tôi hít mạnh mùi thơm vào trong lồng ngực. Công nhận vườn bông hồng của ba có đủ mùi đủ sắc. Có cái bông lớn hơn cái bát ăn cơm ba gọi là hồng kép, có cái chỉ nhỏ bằng hột nút áo, ba gọi đó là hồng tỷ muội. Tháng trước là sinh nhật của má. Hôm đó đứng trước cửa nhà ba má tôi để ý thấy một cây hồng nở hoa màu tím nhạt quá đẹp nên vào nhà chào ba má xong tôi lén lấy cây kéo đi ra bằng lối cửa garage cắt một cành hoa hồng đẹp nhất giấu sau lưng rồi chạy vào đứng bên cạnh má nói:
- Má, con tặng má nè. Ba có cả một vườn hồng mà mọi người còn mua hoa hồng tặng má cho phí tiền. Thà đưa tiền đó để má gởi về Việt Nam tặng bà con bên đó má vui hơn phải không má?
Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ mấy bình hoa ở trên bàn. Má trợn mắt nhìn tôi rồi người vội lấy cành hoa trên tay tôi giấu vào trong tủ chén bát, tôi mở to mắt ngơ ngác nhìn má, nhỏ Mai nói nhỏ:
- Chết chị rồi, ba mà biết chị cắt hoa của ba là chị tiêu luôn.
Tôi kéo tay má:
- Hoa đẹp mà má bỏ vô tủ nó héo sao má. Để con lên xin ba.
Má la:
- Thôi, đừng có cho ba biết ba giận đó.
Vừa lúc ba đi từ nhà trên xuống nghe má nói thế ba hỏi:
- Chuyện chi mà ba biết ba giận hả?
Tôi giơ cao cánh hoa về phía ba và nhìn ba cười cầu tài:
- Dạ con thấy cây hồng của ba nở nhiều hoa đẹp quá nên…
Tôi hơi ngập ngừng. Ba tiếp lời tôi nhưng không có vẻ gì giận cả:
- Rồi cắt bông của ba phải không? Ba đứng trong cửa sổ thư viện ngó ra thấy hết rồi.
Tôi lại cười cầu tài, nghề của tôi mà:
- Ba cho con cắt một bông tặng sinh nhật má nghe ba.
Ba cười:
- Ừ, muốn cắt mấy cái thì cắt.
Tôi quay qua nhỏ Mai cười đắc ý. Nhỏ Mai nheo mắt với má, má nói nửa đùa nửa thật như có ý giận hờn:
- Ba chỉ biết ăn hiếp má thôi, hôm nớ má cắt mấy nhánh bông chưng trên bàn ăn mà ba la má đó. Con bé cắt bông ba chẳng la chi hết.
Ba uống một ngụm trà rồi nhìn má cười:
- Tại mụ biết tui không cho cắt hoa mà cứ cắt nên tui mới trách, chứ đâu dám la mụ đâu, còn con bé thì thứ nhất là vì hắn không biết, thứ hai là vì hắn cắt hoa để tặng sinh nhựt của mụ.
Cô em dâu của tôi, Hương, nãy giờ im lặng ngồi gói bánh bột lọc bên cạnh Mai chợt lên tiếng bằng cái giọng lai bắc, lai nam tùm lum rất dễ thương:
- Má nói dậy chứ hồi sáng này con thấy ba cắt một giỏ hoa tặng má đó. Ba thương má quá chời luôn.
Má cười vui vẻ:
- Ừ ba cấm thì cấm rứa chứ mỗi năm ngày sinh nhựt, ngày lễ ba đều cắt hoa tặng má.
Thật hạnh phúc khi thấy ba má hạnh phúc. Tôi ôm vai má chọc:
- Ba con galand như thế mà má còn muốn gì nữa.
Mai nói thêm một câu:
- Nhưng ba phải la chị Bé cái tội không hỏi mà tự động cắt bông của ba đi ba. Chỉ là chuyên nghề “tiền trãm hậu tấu” đó.
Tôi cốc nhẹ đầu nhỏ em:
- Bộ tao phải bị la mi mới vui sao.
Nhỏ Mai nhún vai cười khúc khích. (xin mở ngoặc ở đây để giải thích thêm rằng chữ mụ ba tôi gọi má là một chữ người trong hòang tộc dùng rất thương yêu để gọi người vợ hoặc người em của mình, cô tôi cũng gọi ba má tôi bằng mụ)
Những chuyện vui như thế dường như đã trở thành cổ tích. Lâu nay nhà tôi đã thiếu tiếng cười. Mỗi lần qua nhà cứ thấy má ngồi trong phòng thờ lần chuỗi bồ đề bên cạnh bức ảnh của ba khói hương trầm mặc mà lòng tôi thì muốn khóc.
Mấy tháng nay Oklahoma mưa nhiều, cây cối nhờ thế mà xanh tươi hơn mọi năm. Đầu tháng năm làm sinh nhật cho má. Vì là ngày thường nên ai cũng bận đi làm không nấu nướng gì được, má lại không muốn đi ăn nhà hàng, má nói ăn ở nhà có ba cho ba vui. Hôm nay Phương Lan trổ tài nấu món cơm gà Hải Nam. Nó ở với má từ ngày ba mất mà chỉ được chân truyền của má có món cơm gà thôi đó. Đi làm về tôi ghé chợ mua hoa quả để má chưng bàn thờ và nhân tiện tôi ghé hàng thịt quay mua thêm vài pounds thịt mặc dù lúc kêu điện thọai biểu tôi đi mua trái cây má đã dặn đừng mua thêm gì cả vì má đã làm nhiều món lắm rồi. Về đến nhà hãy còn sớm, chị Phương Anh, anh Dũng và các em vẫn chưa đến. Tôi vào bếp kiếm đĩa để sắp trái cây lên bàn thờ. Lan và Quyên đang phụ má bày thức ăn ra bàn. Má chỉ tay ra vườn nói:
- Bé thấy giàn hoa hồng của ba nở hoa đẹp ghê chưa tề.
Tôi nhìn qua cửa sổ phòng ăn, cây hoa hồng Tường Vi nở đỏ cả một khỏang sân. Tôi nhớ mới ngày nào ba mua cây Tường Vi này về trồng bên cạnh hồ cá và ba còn làm cái giàn rồi uốn từng nhánh Tường Vi theo từng nấc thang để giúp nó leo lên giàn rất là công phu. Hồi đó thấy ba tưới nước hòai mà sao cây Tường Vi chỉ nở rải rác có vài cái hoa và chỉ leo lên tới một nửa của cái thang thôi. Tôi cứ nghĩ ba làm cái giàn cao quá, chắc nó chẳng leo lên nổi trên trên ấy đâu, thế mà bây giờ nó đã leo đầy trên giàn và gần như muốn leo lên mái nhà nữa. Nàng Tường Vi này thật tinh nghịch giống như tôi hồi bé. Tôi reo lên:
- Wow, hoa hồng mà leo cao như hoa giấy má hả. Đẹp quá!
Lan ngừng tay đứng yên lặng nhìn ra cây Tường Vi một lúc rồi nói:
- Tội ba ghê, hồi xưa ba tưới nước hòai mà nó không chịu lớn, chừ tự nhiên nhổ giò cao vụt.
Tôi gật gù, Lan và tôi có cùng ý nghĩ. Tôi nhìn qua má nói:
- Năm nay sinh nhật của má, cây Tường Vi nở đẹp ghê. Chắc là ba đang chúc mừng sinh nhật má đó.
Má cười, từ ngày ba mất, gần hai năm rồi tôi mới thấy lại nụ cười rạng rỡ của má:
- Lạ ghê đó nghe. Vườn hồng của ba lâu ni có ai chăm bón chi mô mà hồi trưa má ra hái rau thấy bông nở đầy. Má có hái mấy bông cắm trên bàn thờ ba đó. Chắc buổi tối ba về chăm sóc vườn hồng của ba quá.
Phương Lan mở miệng định nói gì đó nhưng tôi nháy mắt cho nó đừng nói. Tôi biết lâu nay mưa nhiều nên cây tốt và lúc sau này Lan cũng đã hàng ngày chăm sóc vườn hoa cho ba. Cả Mai nữa, chủ nhật nào nó cũng lái xe gần hai tiếng đồng hồ từ Tulsa qua thăm má rồi ra vườn phụ Lan tưới phân, tỉa lá sâu cho mấy gốc hồng…Thỉnh thỏang qua nhà má chơi gặp lúc má đang tụng kinh, tôi thường ra ngồi coi mấy cô em làm vườn, vì thế tôi biết hai cô em của tôi đã bỏ rất nhiều công sức để hòan chỉnh lại vườn hồng cho ba sau một thời gian bị bỏ quên... Kệ, cứ để má nghĩ thế cho má vui. Tôi hỏi má:
- Sao má không cắt hoa chưng phòng ăn hả má?
Má lắc đầu:
- Thôi, cắt bông ba buồn, tội ba.
Nói xong câu đó má ngồi im lặng thẫn thờ. Má lại nhớ ba rồi, tôi cũng nhớ ba muốn khóc. Lan và Quyên cũng im lặng. Nhớ lại hôm nay là sinh nhật của má, tôi nói lớn:
- Hôm nay là sinh nhật của má mình phải vui mới đúng. Má cười đi má. Lan, Quyên cười lên đi chứ.
Má cười nhưng mắt long lanh ngấn lệ. Quyên nói:
- Ông không buồn đâu. Năm nào ông cũng hái hoa tặng sinh nhật bà mà. Để con ra hái hoa tặng bà nghe.
Ngày lễ Mẹ năm nay chúng tôi kéo nhau ra vườn chụp hình dưới giàn hoa Tường Vi của ba. Cơn bão tháng trước đi ngang đã làm gãy hàng rào và mấy cây lớn ở trong vườn nhưng vườn hồng của ba thì vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ vì chúng nó mọc thấp ở dưới đất nên tránh được hướng đi của gió. Cây hoa Tường Vi tuy mọc cao nhưng nhờ có thân hình mảnh khảnh và lại cuốn vào với cái giàn nên không bị hư hại gì cả. Tôi ngồi ở ghế xích đu nhớ lại hình ảnh ba đứng tỉa lá sâu mà lòng dâng lên một nỗi nhớ thương không làm sao tả được.
Bài bình luận gần đây