Về đồi mua bỡ ngỡ cánh hoa mua
Tôi đã khắc tên em vào bia đá
Và tên người phụng lập nỗi niềm sâu.
Tôi đã viết câu thơ tình dang dở
Nửa câu thôi mà vần đã bể dâu
Tình thiên thu là tình trần tan vỡ
Người thiên thu là người ở tình trần
Khi khuất lấp dung nhan em thành lá cỏ
Nguyện đời tôi làm mấy giọt mù sương
Đọng trên lá lung linh hình nước mắt
Bức tranh kia ai vẽ nỗi yêu đương
Khuya lơ lắc thằn lằn buồn chắt lưỡi
Tiếc phù dung một đóa hoa tàn
Thằng bé khô môi chẳng thèm đòi sữa
Mẹ đi chợ sớm ,mẹ không về
Cây bưởi em trồng hồn nhiên ra quả
Thản nhiên khách lạ ghé sang xin
Trái rất ngọt bởi đời ta ghép lại
Hương bưởi thơm từ tình sử bay ra
Anh lạc lối từ tay em buông thả
Đường liêu xiêu đổ bóng biết bao lần
Khi vực dậy gọi tên em thống thiết
Âm dương nào cách trở đôi ta chăng
Xin lỗi em xuân đời tôi tơi tả
Mình thiếu mình thừa lại những thương đau
Xin hẹn nhé ngày cùng ,tôi nhắm mắt
Người bên người hạnh phúc thắm muôn sau
Vẳng tiếng xa xăm mình tôi trở lại
Ngày chưa xa mẹ tắt nến mong chờ
Đứa bé mồ côi có hình bên ảnh mẹ
Ba người nằm ,một người đứng chơ vơ
Mai tôi đi xin vầng trăng ở lại
Cùng hoa mua thắp sáng một đồi mua
Và mây trắng thôi đừng giăng đầu núi
Hẹn ngày về không gặp mảnh khăn tang.
Bài bình luận gần đây